Lượt xem: lần
Thần ái tình và nàng Tâm Linh
Ngày xửa ngày xưa, khi số phận thống trị thế giới của các vị thần ngay cả Thần Ái tình cũng không thoát khỏi tiếng sét tình ái và chàng đã đem lòng yêu một nàng công chúa con của loài người. Và thế là câu chuyện sau đây đã xảy ra:
Ở một vương quốc kia có một vị vua sinh hạ được ba nàng công chúa xinh đẹp. Hai cô chị đầu đã kết hôn với những hoàng tử của những vương quốc tiếng tăm lẫy lừng nhưng Tâm Linh, cô em út lại có một vẻ đẹp lộng lẫy đến mức không có kẻ cầu hôn nào xứng đáng với nàng. Mọi người tụ tập lại thành đám đông để ngắm nhìn nàng đi dạo trong thành phố và hát những bài hát ca tụng vẻ đẹp của nàng trong khi những người lạ mặt tôn vinh nàng như nữ thần của sắc đẹp. Ðiều này đã khiến cho thần Vệ Nữ, nữ thần của sắc đẹp và tình yêu vô cùng tức giận. Bà quyết tâm loại bỏ kẻ thách thức sắc đẹp trần tục kia.
Bởi vậy, một hôm bà cho gọi con trai của mình là thần Cupid mà người ta thường gọi là thần ái tình đến và truyền lệnh cho con trai mình hãy chuẩn bị vũ khí. Thần Ái tình chính là người bắn cung còn đáng sợ hơn cả thần mặt trời Apônlông bởi lẽ những mũi tên của Apônlông chỉ lấy đi mạng sống của con người còn mũi tên của thần Tình Ái lại mang đến niềm vui hay khổ đau cho người đã suốt cả cuộc đời dài đằng đẵng. " Hãy đến đây, ái tình" Thần Vệ Nữ nói "Có một người con gái trần tục ở một thành phố xa xôi đã cướp mất danh tiếng của ta. Ngươi hãy báo thù cho mẹ mình. Hãy làm tổn thương trái tim của nàng Tâm Linh đó và khiến cho cô ta phải lòng những sinh vật hạ đẳng nhất trong ánh mắt của tất cả lũ người kia".
Cupid ngay lập tức chuẩn bị vũ khí và tàng hình để bay xuống trần gian. Vào lúc đó, Tâm Linh đang thiếp đi trong căn phòng của mình. Thần Ái tình đã chạm đến trái tim của nàng với mũi tên vàng tình ái thì bỗng nhiên nàng mở mắt ra đột ngột đến mức thần A1i Tình giật mình quên mất là mình đang tàng hình và tự làm mình bị tổn thương bằng chính mũi tên của mình. Quá xúc động bởi vẻ đáng yêu của người thiếu nữ, thần Ái Tình quên mất cả vết thương và hấp tấp làm rớt trên tóc nàng. Những mũi tên tình ái đó chàng luôn mang theo bên người và giờ đây chúng đã làm hỏng hết mọi việc. Nàng công chúa kiều diễm ngay sau đó quay trở lại với giấc ngủ của mình mà chẳng hề hay biết gì chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng kể từ đó thì Cupid lại vương bận mối tơ lòng. Chàng lẳng lặng trở về thiên đường chẳng hề hé răng một lời về những gì vừa xảy ra. Thần Vệ Nữ chờ đợi rất lâu và khi bà biết được rằng trái tim của Tâm Linh đã may mắn thoát được mũi tên tình ái lưới tình, bà bèn buông một lời nguyền tác động đến nàng. Kể từ đó, nàng Tâm Linh xinh đẹp chẳng có một kẻ nào dám đến cầu hôn và cha mẹ nàng, những người vẫn muốn con gái mình ít ra phải trở thành một hoàng hậu b̀è đến đền thờ thần linh và xin chỉ dạy. Giọng nói trong đền cho biết: "Công chúa Tâm Linh sẽ không bao giờ lấy được một người bình thường. Nàng sẽ được gả cho một người vẫn chờ nàng ở trên ngọn núi xa; người này đánh bại được cả thần linh và con người". Nghe những lời khủng khiếp như vậy, cha mẹ đáng thương của nàng gần như mất trí và mọi người điều tỏ lòng tiếc thương trước định mệnh oái oăm đã đặt ra cho nàng công chúa yêu quí của họ. Chỉ có một mình Tâm Linh là cam chịu số phận đã an bài. "Chúng ta đã vô tình làm thần Vệ Nữ nổi giận" nàng nói "và tất cả mọi việc đều do con đã quá lơ đãng. Bởi vậy, cha và mẹ kính yêu hãy từ bỏ con đi. Nếu con có thể làm cho thần linh nguôi giận thì may ra thành phố của chúng ta mới có thể phồn vinh lại được". Và nàng cầu xin họ cho đến khi họ đồng ý sau bao nhiêu lần kiên quyết khước từ đề nghị của nàng. Một đoàn người khổng lồ đã tiễn nàng lên núi để làm tặng vật cho con quái vật theo như lời sấm đã phán truyền và để lại nàng ở đó. Rất can đảm trong nỗi buồn đau vô hạn, nàng ngắm nhìn những người thân thích và mọi người đang bước dần xuống núi đang quá buồn bã đến mức không muốn nhìn lại cho đến khi bóng họ khuất hẳn. Và thế rồi nàng thiếp đi. Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới lau khô những giọt nước mắt và vuốt ve mái tóc của nàng và dường như đang thì thầm bên tai nàng những lời an ủi. Thực ra đó là Zephyr, thần gió-cơn gió Tây thân thiện đến làm bạn với nàng. Khi nàng lấy lại được sự can đảm khi nhận thức được sự hiện diện của một điều tốt lành thì Zephyr bèn bế nàng lên, mang nàng trên đôi cánh bằng phẳng như mặt sông lặng sóng để bay qua ngọn núi định mệnh và đáp xuống một thung lũng bên dưới. Ở đó, chàng đặt nàng xuống một bờ cỏ mềm mại và thế là nàng công chúa lại ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sắp hoàng hôn. Nàng nhìn quanh xem có dấu hiệu của con quái vật nào ở gần đó không. Nàng tự hỏi mình xem cái thử thách đau đớn mà nàng đang phải chịu đựng liệu có phải là một giấc mơ không. Gần đó, nàng nhìn thấy có một khu rừng có thể làm chỗ nương náu với những hàng cây xanh đang như đang vẫy gọi giống như thể những người thiếu nữ đang gọi nhau vậy. Mong đợi ở sự che chở của nữ thần rừng, nàng đi về hướng đó. Tiếng nước chảy đưa nàng đi mỗi lúc một xa cho đến khi nàng đến một lâu đài trống trải nơi có một hồ nước rất rộng. Một vòi nước đang reo vui ở giữa lòng hồ và gần đó có một tòa lâu đài màu trắng tuyệt đẹp. Tò mò trước vẻ đẹp lôi cuốn của tòa lâu đài, nàng tiến gần đến đó, không nhìn thấy bóng dáng của một ai, nàng nhẹ nhàng bước vào trong. Tòa lâu đài đó thật vương giả hơn rất nhiều so với tòa lâu đài của cha mẹ nàng và nàng đứng ngây ra trong sự ngạc nhiên và kính sợ. Những làn gió nhẹ nhàng vây quanh nàng. Dần dần, sự im lặng bị phá tan bởi những tiếng rì rầm như của núi rừng và một giọng nói còn ngọt ngào hơn cả giấc ngủ cất lên " Tất cả những gì mà nàng vừa nhìn thấy đ̉ều là của nàng, thưa công chúa hiền dịu" giọng nói nói với nàng. " Hãy đừng sợ, chỉ cần ra lệnh cho chúng tôi bởi chúng tôi ở đây là để phục vụ nàng". Rất đỗi kinh ngạc và sung sướng, Tâm Linh theo giọng nói đi đến hết căn phòng lớn này rồi căn phòng lớn khác và qua những căn phòng nguy nga tráng lệ với bất cứ thứ gì cũng có thể làm cho nàng công chúa trẻ tuổi vui thích. Không còn thiếu một niềm vui nào. Thậm chí có cả một bể bơi được lát bằng những viên gạch sáng lấp lánh và những dòng nước cứ tuôn chảy mãi vào trong lòng bể. Nàng say sưa tắm mình trong làn nước mát xua đi hết những mệt mỏi trong người và sau đó khoác lên mình những bộ y phục mới đã để sẵn cạnh đó cho nàng. Nàng ngồi xuống trong sự khoan khoái chờ đợi và hát lên cho những thần linh quanh đó mà nàng không hề nhìn thấy. Quả đúng như lời tiên tri phán truyền chồng của nàng chẳng phải là loài ma quỉ mà chỉ là người có những quyền năng hiền hòa và vô hình như giấc ngủ vậy.
Khi ánh sáng của ban ngày đã tắt, chàng đến và giọng nói của chàng, giọng nói đẹp đẽ của một vị thần đã làm cho nàng luôn khao khát đón nhận số phận lạ lùng của mình và khắc khoải chờ đợi mỗi khi đến lúc chàng sắp quay lại. Nàng thường xuyên cầu xin chàng ở lại với nàng cả ban ngày để nàng có thể ngắm nhìn khuôn mặt của chàng nhưng chẳng bao giờ chàng ban cho nàng cái ân huệ ấy. "Ðừng bao giờ bận tâm về ta hỡi nàng Tâm Linh yêu dấu " chàng nói " Có lẽ nàng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy ta. Tình yêu là tất cả những gì mà ta đòi hỏi. Ta phải giấu mình vì ta cần phải như vậy, hãy tin ở ta". Và thế là qua bao nhiêu ngày Tâm Linh đã mãn nguyện nhưng khi nàng đã quen với những hạnh phúc, nàng lại nghĩ nhiều về cha mẹ nàng đang để tang nàng như thể nàng đã mất tích và những người chị của nàng đang sống một cuộc sống trần tục trong khi nàng sống như một nữ thần. Một đêm, nàng kể cho chồng nghe những nỗi ân hận trong lòng và cầu xin chàng để ít ra là các chị gái có thể đến thăm nàng. Chàng thở dài nhưng không hề từ chối yêu cầu của nàng. "Thần gió Zephyr sẽ mang họ đến đây" chàng nói. Và ngay sáng hôm sau, với đôi cánh như loài chim, gió Tây đã bay qua ngọn núi cao và hạ xuống thung lũng kì diệu mang theo hai người chị gái của Tâm Linh. Họ chào Tâm Linh trong niềm vui sướng đến ngỡ ngàng nhưng khi nàng công chúa xinh đẹp nhất trong ba chị em dẫn họ đi thăm tòa lâu đài và chỉ cho họ xem tất cả những châu báu của nàng thì sự ghen tức của thói đố kị đã làm bay mất tình cảm trước đây của chị em họ. Thậm chí khi ngồi quanh bàn tiệc, họ lại càng trở nên ghen tức hơn bao giờ hết và với hy vọng tìm ra một sơ hở nhỏ trong vận may tốt lành của nàng, họ hỏi nàng cả ngàn câu hỏi. "Chồng của em đâu ?" họ hỏi " Tại sao chàng không ở đây với em ?". " Ôi" Tâm Linh lúng túng trả lời "Suốt cả ngày, chàng mải mê săn bắn ở tận dãy núi đằng xa kia". " Nhưng trông chàng như thế nào ? " họ hỏi và Tâm Linh không thể trả lời. Khi họ biết rằng Tâm Linh chưa bao giờ nhìn thấy mặt chồng mình, họ cười nhạo báng lòng tin của nàng. "Tâm Linh đáng thương" họ nói. "Em đang đi trong mơ hay sao ấy. Hãy tỉnh lại đi trước khi đã quá muộn. Hẳn là em đã quên lời tiên tri phán truyền rồi hay sao, rằng em sẽ kết duyên với một sinh vật khủng khiếp, nỗi sợ hãi của cả thánh thần và loài người ? Em đang chịu sự lừa dối của lòng tốt giả tạo đó ư ? Các chị đến đây để báo cho em biết. Khi các chị bay qua ngọn núi kia, người ta đó nói với các chị rằng chồng của em là một con rồng, nó sẽ ăn tươi nuốt sống em như một lễ vật ngon lành của con người và chẳng mấy nữa đâu, hắn sẽ ăn thịt em. Ðó là tất cả những gì mà em tin ư ? Khá khen cho lời phỉnh nịnh ! Vào một đêm nào đó, hãy mang một chiếc dao bên mình và khi con quỉ đó thiếp đi hãy thắp một cây nến và hãy ngắm nhìn con quỉ ấy. Em có thể làm cho hắn chết một cách dễ dàng và tất cả những của cải của hắn sẽ là của em và của các chị. Tâm Linh lắng nghe kế hoạch xấu xa này trong sự hãi hùng. Mặc dầu vậy, khi các chị đã ra về nàng vẫn ngẫm nghĩ những gì mà họ vừa nói mà không để ý đến dụng ý xấu của họ. Nàng coi đó như những lời khuyên bảo rất khôn ngoan.
Dần dần, sự ngờ vực giống như băng đêm đã xâm chiếm tâm trí của nàng và khi đêm xuống, nàng đem giấu một cây nến trong phòng của mình trong sự tủi thẹn và sợ hãi . Gần đến nửa đêm, khi chồng nàng đã say giấc nàng ngồi dậy, nín thở và nhẹ nhàng đến bên cạnh chồng, lấy cây nến giấu dưới đệm giường để xem cho tỏ những điều khủng khiếp. Nhưng chỉ có vị thần trẻ nhất trong các vị thần đang nằm ngủ mà thôi, vô cùng đẹp đẽ với sự quyến rũ khó có thể cưỡng lại được. Mái tóc của chàng ánh vàng như tia nắng mặt trời và bộ mặt của chàng lộng lẫy như mùa xuân và từ đôi vai chàng mọc ra đôi cánh bảy sắc cầu vồng. Tâm Linh tội nghiệp đã mất tự chủ với sự dằn vặt trước đây của nàng. Khi nghiêng mình ngắm chàng với lòng ngưỡng mộ, đôi tay run rẩy của nàng đã không cầm chắc cây nến và một vài giọt nến đã rỏ xuống vai của thần Tình Yêu và đánh thức chàng dậy. Chàng mở choàng mắt và ngay lập tức nhìn thấy cô dâu cùng với bóng đen ngờ vực đang bao phủ trái tim nàng. "Ôi Tâm Linh, nàng thật tò mò !" Chàng thốt lên một tiếng thở dài và ngay lập tức bay đi mất qua khung cửa sổ. Ðau đớn như điên dại, Tâm Linh cố đuổi theo nhưng cuối cùng nàng ngã sóng xoài bất tỉnh trên mặt đất. Khi nàng nhận thức được mọi vật xung quanh, tóc nàng như thể dựng đứng. Nàng chỉ còn trơ trọi lại một mình và tòa lâu đài xinh đẹp đã không còn nữa. Cả khu vườn cùng với tòa lâu đài đã biến mất cùng với thần ái tình.
Thử thách của Tâm Linh
Băng qua những ngọn núi và thung lũng, Tâm Linh một mình cứ bước đi cho đến khi một ngày nàng đến thành phố mà hai cô chị đầy lòng đố kị của nàng đang sống với những hoàng tử của họ. Nàng ở với họ một thời gian chỉ để kể cho họ nghe về câu chuyện của sự thiếu niềm tin và sự trừng phạt mà nàng đang phải gánh chịu. Thế rồi nàng lại lên đường đi tìm thần ái tình. Một ngày kia, khi nàng đang đi lang thang, mệt mỏi vì đi nhiều nhưng chưa mất hết hi vọng, nàng nhìn thấy một tòa lâu đài sừng sững trên một ngọn đồi gần đó và mỗi lúc nàng đến một gần hơn. Nơi đây có vẻ rất hoang vắng. Trong đại sảnh, nàng chẳng bắt gặp một bóng người nào. Chỉ có những loại ngũ cốc, những hạt ngô, bột mì và lúa mạch tất cả đều nằm trong một đống hỗn độn. Không chút chần chừ, nàng bắt đầu bó những lượm lúa lại với nhau và nhặt những hạt ngô lên với một sự tỉ mỉ và khéo léo mà bất cứ nàng công chúa nào cũng ao ước được như vậy. Trong khi nàng đang mải mê làm việc, một giọng nói cất lên làm nàng giật mình. Nàng ngước nhìn lên để ngắm nhìn Demeter, vị thần bảo trợ của mùa màng, đang mỉm cười nhìn nàng đầy thiện chí. "Tâm Linh yêu quí " Demeter nói, "con thật xứng đáng được hưởng hạnh phúc và rồi con sẽ tìm thấy nó. Nhưng vì con đã làm phật ý thần Vệ Nữ nên hãy đi tìm thần và xin ban ơn. Có lẽ sự kiên nhẫn của con sẽ nhận được sự tha thứ của bà". Những lời nói như thể của một người mẹ này như tiếp sức thêm cho trái tim của Tâm Linh. Nàng cung kính từ biệt nữ thần và lên đường đi tìm đền thờ thần Vệ Nữ. Rất đỗi kính cẩn và khiêm nhường, nàng khẩn cầu sự ban ơn của nữ thần nhưng Vệ Nữ thậm chí chẳng thể nhìn kẻ kình địch về sắc đẹp đến từ trần gian kia mà không tức giận. "Con bé kiêu căng kia" bà nói, "có lẽ ngươi đến đây là để bồi thường cho những vết thương mà ngươi đã gây ra cho chồng mình; ngươi sẽ phải làm như vậy. Những người khéo léo như ngươi luôn có việc để làm !". Thế rồi bà dẫn Tâm Linh đến một căn phòng lớn chất ngất những đống ngũ cốc, đậu và đậu lăng, thức ăn cho những con chim bồ câu của bà được trộn lẫn lộn với nhau và sai nàng nhặt riêng chúng ra và phải hoàn thành xong công việc khi đêm xuống. Ngay cả thần Hecquyn cũng phải bó tay trước những công việc khó khăn như thế này. Tội nghiệp Tâm Linh, nàng bị bỏ mặc trong đền hoang vắng với những đống ngũ cốc mênh mông như sa mạc đến nỗi nàng chẳng có đủ can đảm để bắt đầu. Nhưng khi nàng ngồi đó thì có vô số những con vật màu đen, bò ra từ những kẽ nứt của ngôi đền và càng ngày càng tiến đến gần chỗ nàng. Nàng nhận ra một đội quân kiến khổng lồ xếp thành hàng ngũ đến để giúp đỡ nàng. Những sinh vật đầy lòng nhiệt tình này cùng xúm lại làm việc với một sự tổ chức và kỉ luật tốt nhất và khi đêm đến thần Vệ Nữ quay lại, bà nhận thấy công việc đã được làm xong."Con bé dối trá kia, công việc này không phải là do ngươi làm" bà rít lên làm cho những đóa hồng cài trên mái tóc của bà như chực muốn rơi xuống đất cùng với sự khó chịu " Ðây là do con trai ta đã giúp ngươi chứ không phải do ngươi tự làm. Nhưng rồi nó sẽ nhanh chóng quên được ngươi. Hãy ăn ổ bánh mì đen này nếu ngươi cảm thấy đói bụng và để cho cái đầu u tối của ngươi được nghỉ ngơi. Ngày mai, ngươi còn cần phải thông minh hơn đấy". Tâm Linh không hiểu sự bất hạnh nào cứ giáng xuống đầu nàng mãi thế. Khi sáng dậy, thần Vệ Nữ đưa nàng đến bên bờ của một con sông và chỉ cho nàng thấy cánh rừng bên kia sông và nói: " Hãy đến khu rừng đằng kia nơi đàn cừu có bộ lông vàng thường gặm cỏ và mang về cho ta một mớ lông vàng của mỗi con cừu hoặc là ngươi sẽ đi theo con đường của mình và chẳng bao giờ quay lại nữa". Ðiều này có vẻ không khó khăn, và Tâm Linh ngoan ngoãn vâng lệnh nữ thần, bước xuống nước và sẵn sàng lội qua sông. Nhưng khi thần Vệ Nữ biến mất thì những cây sậy rung lên xào xạc và những vị thần sông trông thật quyến rũ thổi bong bóng lên mặt nước và thầm thì với nàng: " Ðừng chủ quan thế Tâm Linh, phải cẩn thận. Lũ cừu này không hiền lành như những con cừu bình thường đâu. Khi mặt trời lên cao, chúng sẽ trở nên dữ như lửa vậy nhưng khi băng tối bao trùm chúng sẽ nghỉ ngơi và nằm ngủ dưới những bóng cây. Lúc đó nàng có thể bơi qua sông mà không phải lo sợ điều gì và nàng hãy nhặt lấy những mớ lông vàng trên cánh đồng cỏ." Cám ơn những loài thủy sinh xong, Tâm Linh ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh họ và khi đến lúc, nàng bơi qua sông một cách an toàn và làm theo lời chỉ dẫn. Khi trời mờ sáng, nàng quay trở về đền thờ Vệ Nữ trên tay ôm đầy những mớ lông cừu sáng lấp lánh. "Không có con người nào đủ thông minh để làm được điều này" thần Vệ Nữ nói một cách tức giận " Nhưng nếu ngươi đã chuẩn bị cẩn thận để chứng tỏ mình đã sẵn sàng thì hãy lên đường ngay bây giờ với chiếc hộp nhỏ này và đi xuống sứ sở của Proserpina và yêu cầu bà ta gửi cho ta một chút sắc đẹp của mình hoặc là ta sẽ làm bức rào ngăn cản ngươi với đứa con trai bị thương của ta". Không cần phải nói những lời mắng nhiếc để cho Tâm Linh buồn bã như vừa rồi thì nàng cũng biết rằng chẳng có con người nào đi xuống âm phủ mà lại có thể sống sót để trở về. Cảm thấy như Thần Ái tình đã bỏ nàng, Nàng buồn bã chấp nhận số phận hẩm hiu của mình như nó vốn vậy. Nhưng khi nàng đang vội vã đi xuống âm phủ thì lại có một giọng nói thân thiện vang lên bên tai mình khiến cho nàng phải dừng bước: "Hãy khoan đã, Tâm Linh. Ta biết nỗi buồn của nàng. Nàng chỉ cần lắng nghe những lời chỉ dẫn của ta và nàng sẽ học được cách để vượt qua tất cả những thử thách này". Và giọng nói tiếp tục chỉ cho nàng thấy làm cách nào để tránh được những hiểm nguy của cõi chết để có thể trở về bình an vô sự. "Và hãy quả quyết với ta " giọng nói thêm vào " khi Proserpina đưa lại cho nàng chiếc hộp, tuyệt đối không được phép mở chiếc hộp ra trong suốt cả con đường dài trở về̉". Tâm Linh để tâm đến từng lời chỉ dẫn và bằng cách đó, nàng đã đến âm phủ một cách an toàn. Nàng nói rõ mục đích chuyến đi của nàng cho Proserpina và sớm trở về dương thế rất mệt mỏi nhưng tràn đầy hy vọng. "Không còn nghi ngờ gi nữa, thần Ái tình đã không bỏ rơi ta" nàng nghĩ " Nhưng tầm thường như ta và đã tả tơi sau những công việc vất vả, làm sao ta có thể làm vui lòng chàng đây ? Thần Vệ Nữ sẽ chẳng cần đến tất cả những sắc đẹp chứa trong chiếc hộp này và bởi vậy ta sẽ dùng để làm hài lòng thần ÁI tình của ta. Ta hẳn là đúng đắn khi làm như vậy". Nói là làm, nàng mở chiếc hộp ra, vô cùng bất cẩn như Pandora ! Câu thần chú và chất lỏng ma thuật của âm phủ đâu phải để dành cho những thiếu nữ trần gian như nàng. Và thế là khi nàng nuốt cái chất lạ lùng đó vào trong người, nàng ngã vật xuống như thể đã chết rồi, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Nhưng có một việc đã xảy, thần Ái tình đã hồi phục vết thương và bay ra khỏi căn phòng của mình để đi tìm cứu Tâm Linh.
Chàng thấy nàng nằm bất tỉnh bên đường và lấy lại thứ bùa mê để cho vào hộp và đánh thức nàng Tâm Linh yêu quí dậy. "Hãy an tâm " chàng nói và mỉm cười " Hãy quay trở về ngôi đền của mẹ chúng ta để nghe phán truyền của người cho đến khi ta quay trở lại". Và thế rồi chàng bay đi; và trong khi Tâm Linh vui mừng trở về nhà, chàng vội bay đến đỉnh núi Olympus, nơi ngự trị của tất cả những vị thần và cầu xin họ đứng ra để nói giùm người mẹ vẫn còn đang giận giữ của chàng. Họ lắng nghe câu chuyện của chàng và trái tim họ rung động. Bản thân thần Zớt cũng lựa những lời nói ngọt ngào đầy thiện ý để nói với Vệ Nữ và cuối cùng thì bà cũng phải mủi lòng thương. Lúc này, sự giận dữ đã làm hại đến sắc đẹp của bà. Thần Vệ Nữ mỉm cười. Ngay lập tức tất cả những vị thần trẻ tuổi ngay lập tức đều chúc mừng Tâm Linh và thần Héc-mét, vị thần khoa học và hùng biện được cử tới để mang nàng tới ngọn núi thánh. Tâm Linh đến và nàng thẹn thùng trước những vị thần lạ lùng và sáng láng. Nàng nâng ly rượu mà thần Hebe đã rót cho nàng, uống cạn thứ rượu thiêng của thần thánh và trở nên bất tử.
Ánh sáng bừng lên trên khuôn mặt nàng giống như thể ánh sáng lúc trăng lên và từ đôi vai của nàng mọc ra đôi cánh sáng rực rỡ khiến cho loài bướm cũng phải hổ thẹn và thế là nàng công chúa Tâm Linh đã trở thành một nữ thần bất tử. Thần Ái Tình nắm tay nàng và họ sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau nữa
Khi ánh sáng của ban ngày đã tắt, chàng đến và giọng nói của chàng, giọng nói đẹp đẽ của một vị thần đã làm cho nàng luôn khao khát đón nhận số phận lạ lùng của mình và khắc khoải chờ đợi mỗi khi đến lúc chàng sắp quay lại. Nàng thường xuyên cầu xin chàng ở lại với nàng cả ban ngày để nàng có thể ngắm nhìn khuôn mặt của chàng nhưng chẳng bao giờ chàng ban cho nàng cái ân huệ ấy. "Ðừng bao giờ bận tâm về ta hỡi nàng Tâm Linh yêu dấu " chàng nói " Có lẽ nàng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy ta. Tình yêu là tất cả những gì mà ta đòi hỏi. Ta phải giấu mình vì ta cần phải như vậy, hãy tin ở ta". Và thế là qua bao nhiêu ngày Tâm Linh đã mãn nguyện nhưng khi nàng đã quen với những hạnh phúc, nàng lại nghĩ nhiều về cha mẹ nàng đang để tang nàng như thể nàng đã mất tích và những người chị của nàng đang sống một cuộc sống trần tục trong khi nàng sống như một nữ thần. Một đêm, nàng kể cho chồng nghe những nỗi ân hận trong lòng và cầu xin chàng để ít ra là các chị gái có thể đến thăm nàng. Chàng thở dài nhưng không hề từ chối yêu cầu của nàng. "Thần gió Zephyr sẽ mang họ đến đây" chàng nói. Và ngay sáng hôm sau, với đôi cánh như loài chim, gió Tây đã bay qua ngọn núi cao và hạ xuống thung lũng kì diệu mang theo hai người chị gái của Tâm Linh. Họ chào Tâm Linh trong niềm vui sướng đến ngỡ ngàng nhưng khi nàng công chúa xinh đẹp nhất trong ba chị em dẫn họ đi thăm tòa lâu đài và chỉ cho họ xem tất cả những châu báu của nàng thì sự ghen tức của thói đố kị đã làm bay mất tình cảm trước đây của chị em họ. Thậm chí khi ngồi quanh bàn tiệc, họ lại càng trở nên ghen tức hơn bao giờ hết và với hy vọng tìm ra một sơ hở nhỏ trong vận may tốt lành của nàng, họ hỏi nàng cả ngàn câu hỏi. "Chồng của em đâu ?" họ hỏi " Tại sao chàng không ở đây với em ?". " Ôi" Tâm Linh lúng túng trả lời "Suốt cả ngày, chàng mải mê săn bắn ở tận dãy núi đằng xa kia". " Nhưng trông chàng như thế nào ? " họ hỏi và Tâm Linh không thể trả lời. Khi họ biết rằng Tâm Linh chưa bao giờ nhìn thấy mặt chồng mình, họ cười nhạo báng lòng tin của nàng. "Tâm Linh đáng thương" họ nói. "Em đang đi trong mơ hay sao ấy. Hãy tỉnh lại đi trước khi đã quá muộn. Hẳn là em đã quên lời tiên tri phán truyền rồi hay sao, rằng em sẽ kết duyên với một sinh vật khủng khiếp, nỗi sợ hãi của cả thánh thần và loài người ? Em đang chịu sự lừa dối của lòng tốt giả tạo đó ư ? Các chị đến đây để báo cho em biết. Khi các chị bay qua ngọn núi kia, người ta đó nói với các chị rằng chồng của em là một con rồng, nó sẽ ăn tươi nuốt sống em như một lễ vật ngon lành của con người và chẳng mấy nữa đâu, hắn sẽ ăn thịt em. Ðó là tất cả những gì mà em tin ư ? Khá khen cho lời phỉnh nịnh ! Vào một đêm nào đó, hãy mang một chiếc dao bên mình và khi con quỉ đó thiếp đi hãy thắp một cây nến và hãy ngắm nhìn con quỉ ấy. Em có thể làm cho hắn chết một cách dễ dàng và tất cả những của cải của hắn sẽ là của em và của các chị. Tâm Linh lắng nghe kế hoạch xấu xa này trong sự hãi hùng. Mặc dầu vậy, khi các chị đã ra về nàng vẫn ngẫm nghĩ những gì mà họ vừa nói mà không để ý đến dụng ý xấu của họ. Nàng coi đó như những lời khuyên bảo rất khôn ngoan.
Dần dần, sự ngờ vực giống như băng đêm đã xâm chiếm tâm trí của nàng và khi đêm xuống, nàng đem giấu một cây nến trong phòng của mình trong sự tủi thẹn và sợ hãi . Gần đến nửa đêm, khi chồng nàng đã say giấc nàng ngồi dậy, nín thở và nhẹ nhàng đến bên cạnh chồng, lấy cây nến giấu dưới đệm giường để xem cho tỏ những điều khủng khiếp. Nhưng chỉ có vị thần trẻ nhất trong các vị thần đang nằm ngủ mà thôi, vô cùng đẹp đẽ với sự quyến rũ khó có thể cưỡng lại được. Mái tóc của chàng ánh vàng như tia nắng mặt trời và bộ mặt của chàng lộng lẫy như mùa xuân và từ đôi vai chàng mọc ra đôi cánh bảy sắc cầu vồng. Tâm Linh tội nghiệp đã mất tự chủ với sự dằn vặt trước đây của nàng. Khi nghiêng mình ngắm chàng với lòng ngưỡng mộ, đôi tay run rẩy của nàng đã không cầm chắc cây nến và một vài giọt nến đã rỏ xuống vai của thần Tình Yêu và đánh thức chàng dậy. Chàng mở choàng mắt và ngay lập tức nhìn thấy cô dâu cùng với bóng đen ngờ vực đang bao phủ trái tim nàng. "Ôi Tâm Linh, nàng thật tò mò !" Chàng thốt lên một tiếng thở dài và ngay lập tức bay đi mất qua khung cửa sổ. Ðau đớn như điên dại, Tâm Linh cố đuổi theo nhưng cuối cùng nàng ngã sóng xoài bất tỉnh trên mặt đất. Khi nàng nhận thức được mọi vật xung quanh, tóc nàng như thể dựng đứng. Nàng chỉ còn trơ trọi lại một mình và tòa lâu đài xinh đẹp đã không còn nữa. Cả khu vườn cùng với tòa lâu đài đã biến mất cùng với thần ái tình.
Thử thách của Tâm Linh
Băng qua những ngọn núi và thung lũng, Tâm Linh một mình cứ bước đi cho đến khi một ngày nàng đến thành phố mà hai cô chị đầy lòng đố kị của nàng đang sống với những hoàng tử của họ. Nàng ở với họ một thời gian chỉ để kể cho họ nghe về câu chuyện của sự thiếu niềm tin và sự trừng phạt mà nàng đang phải gánh chịu. Thế rồi nàng lại lên đường đi tìm thần ái tình. Một ngày kia, khi nàng đang đi lang thang, mệt mỏi vì đi nhiều nhưng chưa mất hết hi vọng, nàng nhìn thấy một tòa lâu đài sừng sững trên một ngọn đồi gần đó và mỗi lúc nàng đến một gần hơn. Nơi đây có vẻ rất hoang vắng. Trong đại sảnh, nàng chẳng bắt gặp một bóng người nào. Chỉ có những loại ngũ cốc, những hạt ngô, bột mì và lúa mạch tất cả đều nằm trong một đống hỗn độn. Không chút chần chừ, nàng bắt đầu bó những lượm lúa lại với nhau và nhặt những hạt ngô lên với một sự tỉ mỉ và khéo léo mà bất cứ nàng công chúa nào cũng ao ước được như vậy. Trong khi nàng đang mải mê làm việc, một giọng nói cất lên làm nàng giật mình. Nàng ngước nhìn lên để ngắm nhìn Demeter, vị thần bảo trợ của mùa màng, đang mỉm cười nhìn nàng đầy thiện chí. "Tâm Linh yêu quí " Demeter nói, "con thật xứng đáng được hưởng hạnh phúc và rồi con sẽ tìm thấy nó. Nhưng vì con đã làm phật ý thần Vệ Nữ nên hãy đi tìm thần và xin ban ơn. Có lẽ sự kiên nhẫn của con sẽ nhận được sự tha thứ của bà". Những lời nói như thể của một người mẹ này như tiếp sức thêm cho trái tim của Tâm Linh. Nàng cung kính từ biệt nữ thần và lên đường đi tìm đền thờ thần Vệ Nữ. Rất đỗi kính cẩn và khiêm nhường, nàng khẩn cầu sự ban ơn của nữ thần nhưng Vệ Nữ thậm chí chẳng thể nhìn kẻ kình địch về sắc đẹp đến từ trần gian kia mà không tức giận. "Con bé kiêu căng kia" bà nói, "có lẽ ngươi đến đây là để bồi thường cho những vết thương mà ngươi đã gây ra cho chồng mình; ngươi sẽ phải làm như vậy. Những người khéo léo như ngươi luôn có việc để làm !". Thế rồi bà dẫn Tâm Linh đến một căn phòng lớn chất ngất những đống ngũ cốc, đậu và đậu lăng, thức ăn cho những con chim bồ câu của bà được trộn lẫn lộn với nhau và sai nàng nhặt riêng chúng ra và phải hoàn thành xong công việc khi đêm xuống. Ngay cả thần Hecquyn cũng phải bó tay trước những công việc khó khăn như thế này. Tội nghiệp Tâm Linh, nàng bị bỏ mặc trong đền hoang vắng với những đống ngũ cốc mênh mông như sa mạc đến nỗi nàng chẳng có đủ can đảm để bắt đầu. Nhưng khi nàng ngồi đó thì có vô số những con vật màu đen, bò ra từ những kẽ nứt của ngôi đền và càng ngày càng tiến đến gần chỗ nàng. Nàng nhận ra một đội quân kiến khổng lồ xếp thành hàng ngũ đến để giúp đỡ nàng. Những sinh vật đầy lòng nhiệt tình này cùng xúm lại làm việc với một sự tổ chức và kỉ luật tốt nhất và khi đêm đến thần Vệ Nữ quay lại, bà nhận thấy công việc đã được làm xong."Con bé dối trá kia, công việc này không phải là do ngươi làm" bà rít lên làm cho những đóa hồng cài trên mái tóc của bà như chực muốn rơi xuống đất cùng với sự khó chịu " Ðây là do con trai ta đã giúp ngươi chứ không phải do ngươi tự làm. Nhưng rồi nó sẽ nhanh chóng quên được ngươi. Hãy ăn ổ bánh mì đen này nếu ngươi cảm thấy đói bụng và để cho cái đầu u tối của ngươi được nghỉ ngơi. Ngày mai, ngươi còn cần phải thông minh hơn đấy". Tâm Linh không hiểu sự bất hạnh nào cứ giáng xuống đầu nàng mãi thế. Khi sáng dậy, thần Vệ Nữ đưa nàng đến bên bờ của một con sông và chỉ cho nàng thấy cánh rừng bên kia sông và nói: " Hãy đến khu rừng đằng kia nơi đàn cừu có bộ lông vàng thường gặm cỏ và mang về cho ta một mớ lông vàng của mỗi con cừu hoặc là ngươi sẽ đi theo con đường của mình và chẳng bao giờ quay lại nữa". Ðiều này có vẻ không khó khăn, và Tâm Linh ngoan ngoãn vâng lệnh nữ thần, bước xuống nước và sẵn sàng lội qua sông. Nhưng khi thần Vệ Nữ biến mất thì những cây sậy rung lên xào xạc và những vị thần sông trông thật quyến rũ thổi bong bóng lên mặt nước và thầm thì với nàng: " Ðừng chủ quan thế Tâm Linh, phải cẩn thận. Lũ cừu này không hiền lành như những con cừu bình thường đâu. Khi mặt trời lên cao, chúng sẽ trở nên dữ như lửa vậy nhưng khi băng tối bao trùm chúng sẽ nghỉ ngơi và nằm ngủ dưới những bóng cây. Lúc đó nàng có thể bơi qua sông mà không phải lo sợ điều gì và nàng hãy nhặt lấy những mớ lông vàng trên cánh đồng cỏ." Cám ơn những loài thủy sinh xong, Tâm Linh ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh họ và khi đến lúc, nàng bơi qua sông một cách an toàn và làm theo lời chỉ dẫn. Khi trời mờ sáng, nàng quay trở về đền thờ Vệ Nữ trên tay ôm đầy những mớ lông cừu sáng lấp lánh. "Không có con người nào đủ thông minh để làm được điều này" thần Vệ Nữ nói một cách tức giận " Nhưng nếu ngươi đã chuẩn bị cẩn thận để chứng tỏ mình đã sẵn sàng thì hãy lên đường ngay bây giờ với chiếc hộp nhỏ này và đi xuống sứ sở của Proserpina và yêu cầu bà ta gửi cho ta một chút sắc đẹp của mình hoặc là ta sẽ làm bức rào ngăn cản ngươi với đứa con trai bị thương của ta". Không cần phải nói những lời mắng nhiếc để cho Tâm Linh buồn bã như vừa rồi thì nàng cũng biết rằng chẳng có con người nào đi xuống âm phủ mà lại có thể sống sót để trở về. Cảm thấy như Thần Ái tình đã bỏ nàng, Nàng buồn bã chấp nhận số phận hẩm hiu của mình như nó vốn vậy. Nhưng khi nàng đang vội vã đi xuống âm phủ thì lại có một giọng nói thân thiện vang lên bên tai mình khiến cho nàng phải dừng bước: "Hãy khoan đã, Tâm Linh. Ta biết nỗi buồn của nàng. Nàng chỉ cần lắng nghe những lời chỉ dẫn của ta và nàng sẽ học được cách để vượt qua tất cả những thử thách này". Và giọng nói tiếp tục chỉ cho nàng thấy làm cách nào để tránh được những hiểm nguy của cõi chết để có thể trở về bình an vô sự. "Và hãy quả quyết với ta " giọng nói thêm vào " khi Proserpina đưa lại cho nàng chiếc hộp, tuyệt đối không được phép mở chiếc hộp ra trong suốt cả con đường dài trở về̉". Tâm Linh để tâm đến từng lời chỉ dẫn và bằng cách đó, nàng đã đến âm phủ một cách an toàn. Nàng nói rõ mục đích chuyến đi của nàng cho Proserpina và sớm trở về dương thế rất mệt mỏi nhưng tràn đầy hy vọng. "Không còn nghi ngờ gi nữa, thần Ái tình đã không bỏ rơi ta" nàng nghĩ " Nhưng tầm thường như ta và đã tả tơi sau những công việc vất vả, làm sao ta có thể làm vui lòng chàng đây ? Thần Vệ Nữ sẽ chẳng cần đến tất cả những sắc đẹp chứa trong chiếc hộp này và bởi vậy ta sẽ dùng để làm hài lòng thần ÁI tình của ta. Ta hẳn là đúng đắn khi làm như vậy". Nói là làm, nàng mở chiếc hộp ra, vô cùng bất cẩn như Pandora ! Câu thần chú và chất lỏng ma thuật của âm phủ đâu phải để dành cho những thiếu nữ trần gian như nàng. Và thế là khi nàng nuốt cái chất lạ lùng đó vào trong người, nàng ngã vật xuống như thể đã chết rồi, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Nhưng có một việc đã xảy, thần Ái tình đã hồi phục vết thương và bay ra khỏi căn phòng của mình để đi tìm cứu Tâm Linh.
Chàng thấy nàng nằm bất tỉnh bên đường và lấy lại thứ bùa mê để cho vào hộp và đánh thức nàng Tâm Linh yêu quí dậy. "Hãy an tâm " chàng nói và mỉm cười " Hãy quay trở về ngôi đền của mẹ chúng ta để nghe phán truyền của người cho đến khi ta quay trở lại". Và thế rồi chàng bay đi; và trong khi Tâm Linh vui mừng trở về nhà, chàng vội bay đến đỉnh núi Olympus, nơi ngự trị của tất cả những vị thần và cầu xin họ đứng ra để nói giùm người mẹ vẫn còn đang giận giữ của chàng. Họ lắng nghe câu chuyện của chàng và trái tim họ rung động. Bản thân thần Zớt cũng lựa những lời nói ngọt ngào đầy thiện ý để nói với Vệ Nữ và cuối cùng thì bà cũng phải mủi lòng thương. Lúc này, sự giận dữ đã làm hại đến sắc đẹp của bà. Thần Vệ Nữ mỉm cười. Ngay lập tức tất cả những vị thần trẻ tuổi ngay lập tức đều chúc mừng Tâm Linh và thần Héc-mét, vị thần khoa học và hùng biện được cử tới để mang nàng tới ngọn núi thánh. Tâm Linh đến và nàng thẹn thùng trước những vị thần lạ lùng và sáng láng. Nàng nâng ly rượu mà thần Hebe đã rót cho nàng, uống cạn thứ rượu thiêng của thần thánh và trở nên bất tử.
Ánh sáng bừng lên trên khuôn mặt nàng giống như thể ánh sáng lúc trăng lên và từ đôi vai của nàng mọc ra đôi cánh sáng rực rỡ khiến cho loài bướm cũng phải hổ thẹn và thế là nàng công chúa Tâm Linh đã trở thành một nữ thần bất tử. Thần Ái Tình nắm tay nàng và họ sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau nữa
Nguồn thugiangiaitri.net
Thần ái tình và nàng Tâm Linh
Reviewed by Ami
on
09:39:00
Rating: